Nắng hôm nay thật đẹp. Anh chạy chiếc xe máy cũ kĩ thân quen trên con đường vắng bóng người trong một chiều thu man mát. Đôi môi luôn thường trực một giai điệu nhẹ. Một không gian yên bình vậy thật hiếm hoi nơi thành phố này, nó kéo cái tĩnh lặng về cho chốn xô bồ đầy khói bụi. Anh yêu con đường này đến nỗi anh đã dành cả phần lớn thời gian trong ngày lang thang nơi đây với quyển sổ để ghi lại những khoảnh khắc anh vô tình nhặt được.
Cũng có lúc anh ở lì một chỗ chỉ để chờ cảm xúc dâng lên bắt kịp cái đẹp nơi đây không thì khi về anh sẽ trách mình thật vô dụng. Anh là một họa sĩ vô danh, đam mê cái đẹp, nhưng anh thích sự hoàn thiện hơn cái hoàn hảo của vạn vật. Một góc khuyết không phá nát một khung cảnh, nhưng cố gắng đeo đuổi sự hoàn hảo thì sẽ lỡ cả một bức tranh sống.
Anh luôn cố gắng hoàn thiện mọi thứ trong tranh, nhưng lâu rồi anh không thể với tới điều ấy. Lặng lẽ bên đường, anh thả mình theo hương lá trong cơn gió se sắt. Trời có lẽ sẽ mưa. Anh hôm nay không kiếm tìm những khung trời đẹp vì anh muốn một người cùng anh thấy những điều anh đã được thấy. Cô gái kì lạ với đôi mắt buồn sâu không lời như bản nhạc trầm khó hiểu.
Anh có thể gọi hôm nay là ngày gì nhỉ? Buổi hẹn hò đầu tiên? Anh với cô đang tham gia một trò chơi thật khó hiểu. Và nếu cô không là người để nghị thì anh cũng sẽ gửi cho cô cái lời đề nghị ấy khi họ ra về. Anh lại tự cười một mình. Ngước mắt nhìn lên bầu trời qua tán cây rộng, anh sẽ làm vậy vì một người mà anh thấy yên bình khi im lặng bên cô, khi thấy cô cười và khi lệ cô rơi mà anh không có đủ tư cách đưa tay ra lau nó đi. Anh không yêu cô đủ để anh nói lên tình yêu chân thật mà chỉ là một trò chơi. Một trò chơi yêu đương đầy nguy hiểm.
“Đã ai nói khi anh cười, người ta sẽ khó rời mắt đi được không?”
“Anh nghĩ có lẽ tại ánh mặt trời khiến anh trông đẹp lên. Anh nghĩ vậy.”
“Hôm nay lại còn văn hoa cơ đấy. Đợi em lâu đúng không? Nhưng anh cười rất đẹp. Trông ngu ngu nên em thích. Hè..”
“Phạt nè.”
Anh đưa tay chọc cô khiến cô giãy nảy.
“Á… nhột em.. Rồi anh đẹp, cười đẹp nhất.”
Anh phá lên cười. Cô thì nhăn nhó khi bị phát hiện ra điểm yếu chết người. Anh tựa người vào xe thôi không chọc cô nữa. Cô làm mặt giận với anh, nhưng miệng vẫn không giấu được nét cười. Anh chỉ tay lên trời, vạch những hình thù kì quái trên đó. Cô ngước lên khám phá ra điều thú vị trên những tán cây rộng. Ánh nắng dịu tạo thành những vệt sáng ảo nhào qua kẽ lá xen nhau thật tuyệt diệu. Cô đã đi qua đây thật nhiều, vậy mà chưa bao giờ cô ngước nhìn điều tuyệt vời này. Thật là phí phạm.
Anh cười nói anh đã ngắm nó rất nhiều, vậy mà mỗi lần nó lại mang lại cho anh một sự khác biệt. Ngày hôm nay khác ngày hôm qua và chắc chắn là không giống ngày mai. Cô vẫn bị thứ ánh sáng ấy thu hút chỉ gật đầu nhẹ tỏ ý đồng tình với anh. Thiên nhiên thật nhiều điều thú vị. Anh cốc vào trán cô nói lên xe anh sẽ cho cô thấy điều thú vị hơn nữa mà thiên nhiên đã tạo ra không chỉ với ánh sáng nơi tán cây.
Đôi mắt cô sáng lên, thích thú sau lưng anh, nghe anh nói về mọi ngóc ngách của con đường yên bình trải đầy nắng này.
Mọi thứ thật kì thú qua lời kể của anh. Chỉ là một nhành cây ngọn cỏ, chỉ là một bức tường rêu phong đứng nghiêng nghiêng qua bao năm tháng, chỉ là những mái nhà cổ kính đầy hương thời gian, nhưng lại hiện lên thật sự sống động như một bản phim thu nhỏ được quay chậm từng chút trước đôi mắt mở to ngạc nhiên của cô. Anh là một nhà diễn thuyết tài ba, một nhà nghiên cứu giàu kinh nghiệm hay chỉ là một kẻ đam mê cái đẹp đến say mê? Cô cười ngất khi anh nói tới những gì đã được viết lên bờ tường nham nhở vết sơn được quét lại nhiều lần.
Hay với sự khâm phục, cô dành tình yêu cho những nhành cây nhỏ đang vươn lên tìm một chỗ đứng trước dòng thời gian và sự vô tâm của con người. Cô như đứa trẻ thích thú trước cái mời mẻ của cuộc sống, bay nhảy như một chú chim nhỏ, ríu rít với những câu hỏi bất tật tưởng chừng không bao giờ hết. Quên đi tuổi 24 đầy sóng gió, cô thấy tuổi thơ trong cô sống lại. Anh cười vang trong nắng ấm dịu nhẹ.
Cơn gió thu thổi qua mang cái se lạnh tẩy sạch mùi bụi trong nắng. Cô gái với chiếc váy hồng nhạt xoay nhẹ trong gió hát vang bài hát về thu nghe thật ngọt ngào. Chàng trai với ánh mắt sâu hồ thu khẽ ánh lên một thứ ánh sáng lạ khi nhìn vào khung cảnh trước mắt. Bắt đầu mọi thứ bắng sự khám phá bất tận, hai kẻ cô liêu nắm tay nhau trên con đường trải thứ ánh sáng kì ảo của nắng, của cây cỏ, của vạn vật. “Anh sẽ hối hận chứ?”. “ Không, vì khoảnh khắc này anh thấy mình là người hạnh phúc.”
………………..~~~~……………………
“Tặng anh này.”
Cô đưa ra một gói quà nhỏ được gói thật đẹp với giấy bọc màu tím nhạt và dây màu hồng. Anh ngạc nhiên nhận lấy món quà nơi cô.
“Kỉ niệm ngày đặc biệt. Coi như món quà cảm ơn anh hôm nay đã cho em biết nhiều điều tuyệt vời như vậy.”
Cô lém lỉnh nhìn anh. Anh nhún vai vẻ cố chấp nhận:” Đành nhận vậy.”
Cô mặt giận, với tay đòi lại gói quà. Anh nhanh tay cất nó vào trong túi, cười toe. Kéo cô lên xe, anh nói đưa cô đi ăn để kịp giờ làm thêm ở cửa hàng. Cô ngồi sau xe anh, lại nhắm mắt thưởng mùi lá sau lưng anh. Ở anh có một múi hương lạ của cây cỏ. Không hiểu sao cô lại nhận thấy mùi hương ấy từ anh, có lẽ vì anh là một người kì lạ. “Thật bình yên anh nhỉ? Em yêu giây phút này.”
………………~~~~………………..
Những dòng chữ lại kéo dài thêm kỉ niệm của cô về anh. Trò chơi này sẽ kéo dài được bao lâu? Lúc này cô không muốn nghĩ đến nhiều nữa. Tình yêu thật với cô chỉ có nước mắt và sự phản bội. Tình yêu giả này khiến cô thấy an toàn hơn. Dù vậy vẫn mơ hồ nhận ra điều không hay nơi lý trí mách bảo cô đừng nên đi quá xa.
Gập lại cuốn sổ, cô ngước lên nhìn vào tờ lịch trên tường. Còn một tuần nữa là đến cuối tháng, cô nên đi không?
Nhìn ra nơi màn đêm tĩnh lặng, cô nhắn cho anh:” Cảm ơn anh.”
Cơn gió thoảng qua, bất giác làm khóe mắt cay nồng khi quá khứ chợt vụt qua làm hiện tại vỡ òa. Cô còn yêu hắn ta ư? Không cuộc sống mới của cô. Cô không để hắn làm cho cô đau một lần nữa dù chỉ là bằng ý nghĩ. Hắn là quá khứ, là dĩ vãng tàn tro rồi. Bụi thì cần lau đi không nên để nó dày lên làm lu mờ tất cả. Hắn chằng là gì với cô cả. Chỉ là chồng sắp cưới của “người bạn thân” của cô mà thôi.
Lau mạnh dòng nước mắt trên mi, cô cười vào gương. Mình là con người hạnh phúc.
“Anh này. Cho em dựa vào vai anh nhé!”
Cô gái ngước nhìn chàng trai với đôi mắt buồn vô hạn. Cô không giấu mình sau lớp vỏ bọc mạnh mẽ nữa, trở nên yếu đuối, nhỏ bé trước người con trai mà cô tin tưởng. Anh vẫn im lặng khẽ nhích đôi vai rộng về phía cô. Đôi mắt anh nhìn về nơi xa như dành cho cô một khoảng lặng không ngại ngùng, nhưng khóe mắt vẫn lưu hình ảnh cô ngồi cạnh.
Cô tựa nhẹ vào vai anh. Mắt nhắm nghiền để cho thứ nước nóng rát trào ra từng dòng đau xót. Thời gian như dài ra, không gian im bặt chỉ thi thoảng nghe chút xào xạc của lá thu rụng xuống ven đường. Đôi tay anh khẽ nắm chặt, giơ lên rồi hạ xuống, lại để chúng lại nơi túi quần lạnh. Tiếng nấc của cô mỗi ngày một rõ hơn, đứt đoạn. Anh bỗng nắm lấy tay cô thật chặt, quay sang nơi khác. Cô giật mình khẽ rút tay lại theo phản xạ.
“ Cho anh lau nước mắt của em, hay ít ra cũng cho anh thấy mình giúp em được gì với tư cách là người yêu chứ. Đừng rút tay lại vì bàn tay em lạnh lắm.”
Cô đôi mắt hoe đỏ nhòe lệ nhìn anh không nói lên lời. Cô vỡ òa trước điểm tựa cô được phép dựa vào này. Như đứa trẻ khóc khi thấy ngưới lớn vì vết cắt sâu đang tứa máu, cô ôm chầm lấy anh mà khóc to không sao kìm lại được. Anh sững lại một giây rồi cũng nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai run rẩy yếu đuối. Người con gái trong vòng tay anh dù có mạnh mẽ, dù cười nhiều đến đâu thì cô vẫn chỉ là một cô gái không hơn không kém. Anh bỗng muốn được che chở cho cô biết bao, lòng anh đau nhói. Liệu anh làm được?
“ Hãy khóc thật to đi em để nước mắt cuốn trôi nỗi buồn đang dày vò em từng ngày. Hãy khóc để sau đó cười thật nhiều. Vì em cười trông rất đẹp nên chỉ xấu một lần này thôi nhé. Lần này anh sẽ châm trước mà bỏ qua cho vì em là người yêu của anh.”
………………………/////
Hôm qua, anh nhận được điện thoại từ cô nói muốn anh giúp cô một chuyện. Hôm nay là ngày cưới của một người bạn cô lâu rồi không gặp. Anh không hỏi tại sao cô lại muốn anh đi cùng. Những câu hỏi như vậy không tồn tại giữa hai người. Anh tôn trọng không gian riêng của cô, cũng như cô không chạm tới những gì sâu phía trong anh vậy.
Anh đứng đợi cô ngoài ngõ nhỏ, nơi anh luôn dừng lại khi đưa cô về nhà. Cô và anh bắt đầu trò chơi này cũng được 15 ngày rồi. Mọi thứ vẫn bình thường như trước, chỉ là đôi lúc thấy thật ấm lòng khi có một dòng tin “Hôm qua anh ngủ ngon vì mơ thấy em phải không?” hay chỉ đơn giản là một hộp cơm được cất vào túi hàng khi anh trả hóa đơn cùng lời nhắn “ Nhớ ăn hết đó.”
Anh luôn cười và nói cô thật ngốc. Đã lâu rồi anh không để mình thoải mái như vậy. Ở bên cạnh cô anh thấy yên tâm khi nở nụ cười. Anh cũng bớt bê trễ hơn trong mọi việc, cũng quan tâm tới mình hơn một chút, và anh không còn đắm mình trong bia rượu, khói thuốc nơi phòng tối ẩm mùi mốc nữa.
Nhiều khi anh tự nghĩ giá như trò chơi này cứ kéo dài mãi nhưng anh lại gạt nó ngay ra vì ”trò chơi nào rồi cũng phải kết thúc” thôi. Cô rồi cũng sẽ tìm được một người thực sự chứ không phải một bờ vai giả, một người yêu giả như anh. Tình yêu giả thì mãi là giả mà thôi, nhưng tình cảm có thực sự chỉ là giả?
Anh tự kéo mình ra khỏi suy nghĩ vẩn vơ bằng một điếu thuốc trên môi. Trời hôm nay khá lạnh, có vài hạt mưa phất qua, anh nhắm mắt để cho những hạt mưa bụi vương qua mắt dịu mát. Anh vẫn là anh dù cho có chuyện gì xảy ra.
Cô xuất hiện với một chiếc váy hồng nhạt và cái áo khoác lửng màu trắng. trông cô thật đẹp khi vấn tóc lệch một bên. Anh sững lại một giây rồi cười cười vẻ trách móc.
“Anh ướt hết rồi này. Em tính làm anh cảm phải không?”
“Em xin lỗi. Hì, trông em ổn chứ?”
“ Uhm, sao nhỉ. Ai dám nói người yêu anh không đẹp anh sẽ cho hắn biết đẹp là thế nào.”
Cô tủm tỉm cười đập nhẹ vào vai anh khi nhìn cái điệu bộ nghênh chiến của anh trước mặt. Cô ngồi sau xe anh đôi môi khẽ cười nói cảm ơn anh. Anh chỉ gật đầu nhẹ rồi lại bắt đầu với một bản nhạc vui trên môi. Anh biết cô đang có nỗi niềm riêng nên chỉ lảng sang chuyện khác để cho cô vui. Đôi mắt cô hôm nay không giấu được tâm tư ẩn trong lòng nữa.
Theo địa chỉ cô nói, anh dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ nơi ngoại ô thành phố. Ngôi nhà với khu vườn khá rộng đang nào nhiệt với tiếng người cười nói, với sự tất bật qua lại của mọi người. Hai chữ “Vu Quy” được dán trước cổng thật đẹp. Có người đứng trước cổng nhận ra cô vội vã cười giả lả mời cô và anh vào trong, nói sẽ đi báo cô dâu một tiếng. Cô vẫn im lặng chỉ cười chào đáp lại.
Cô dâu xuất hiện với bộ váy trắng bồng bềnh, khuôn mặt gọn được trang điểm thật nhã, tạo nên vẻ đẹp duyên dáng của người sắp bước lên xe hoa. Cô dâu mắt lấp lánh ánh lệ chạy đến ôm chầm lấy cô, miệng cười nói:” Cảm ơn cậu đã đến.” Cô vẫn chỉ nhỏ nhẹ :”Uh, tớ đến mừng hạnh phúc của cậu. Hôm nay cậu đẹp quá.” Cô dâu khẽ có ánh vui những vẫn đong đầy tâm trạng sâu trong đáy mắt.
Có ai đã từng nói :”Trước mỗi cơn bão bầu trời luôn bình yên.”
Anh nhìn cô không nói gì, lòng anh thắt lại khi trông thấy nụ cười của cô. Cô rất lạ. Không phải chỉ là cái lạ của ngày thường khi cô cười nhiều hơn, nói nhiều hơn mà những gì đang hiển hiện chúng thật gượng gạo. Gặp ai cô cũng mỉm cười, cũng nói thật nhiều như thể nếu không nói bây giờ sẽ chẳng có dịp nào cô được gặp họ nữa. Anh lặng lẽ ngồi cạnh cô đến độ một lúc sau cô dâu mới phát hiện ra sự có mặt của anh lạ lẫm.
Anh gật đầu nhẹ mỉm cười đáp lại ánh nhìn ngạc nhiên từ cô gái ấy. Cô gái khẽ lay tay bạn mình hỏi ý anh là ai?
“Anh ấy là người yêu mình.” Cô đôi mắt như lảng đi chỗ khác khi giới thiệu về anh dù giọng vẫn nói chắc chắn.
“ Tôi là Lâm. Chào em. Chúc em hạnh phúc.” Anh cúi chào.
“A, vâng. Chào anh. Thật thất lễ quá. Nãy giờ cứ để anh một mình vậy. Hì, em không biết là nó có người yêu rồi đó. Giấu kĩ ghê.” Quay sang cô nháy mắt. “Em tên Linh, bạn từ hồi cấp 3 của Nhi.”
Anh khẽ gật đầu lần nữa.
“Tặng cậu này. Hạnh phúc thật nhiều nhé.” Cô đưa món quà được gói thật đẹp với giấy bọc màu đỏ pha hồng dịu nhẹ trao vào tay người bạn thân của mình.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm.” Cô dâu đôi mắt rưng rưng, món quà như khẽ rung lên.
“Hôm nay cậu là người đẹp nhất. Phải cười thật nhiều chứ, sao mít ướt vậy.”
Nụ cười tươi nở trên môi. Hai người con gái ngồi với nhau chuyện trò rôm rả. Lâu rồi họ không gặp nhau, gạt bỏ hết tất cả vì hôm nay là ngày vui không nước mắt.
………
Anh nhìn lên tấm phông nền đề tên đôi uyên ương “ Hoàng An – Phương Linh” . Bên cạnh là bức hình hai người thật đẹp. Chú rể là một người khá điển trai với vầng trán rộng và đôi mắt nghiêm nghị. Anh thoáng nghĩ nếu gặp ngoài đời anh và người con trai này có thể sẽ thành người bạn tốt.
Nhấp ngụm nước, anh dõi mắt theo cô. Anh bỗng thấy cô mạnh mẽ một cách lạ kỳ như thể cô đáng gắng gồng mình chịu đựng một điều gì đó. Còn Linh thì luôn nhìn cô với ánh mắt vừa hối lỗi vừa như có sự cảm ơn trong ấy. Có vài người bạn của hai người cũng đến nói chuyện nhưng bầu không khí gượng ép thấy rõ. Anh thi thoảng lại gật đầu trả lời vài câu hỏi của mấy người bạn tò mò về “người yêu” của cô.
Một chút đau nhói trong lòng, anh muốn kéo cô ra một chỗ thoát khỏi cái không khí quái đản, làm một người vô can như anh cũng thấy không ổn chút nào. Nhưng tất cả những gì anh làm được lúc này là ngồi và theo dõi mọt thứ. Cô chưa nhìn tới anh, chưa có ý muốn đưa tay ra cho anh nắm lấy. Cô đang mạnh mẽ?
………………….
Đồng hồ điểm 10h, mọi người thông báo rằng nhà trai đang đến. Cô bỗng thừ người ra. Người ấy đang đến. Sau bao năm, cô lại gặp lại người đã từng rất đặc biệt với cô. Cô đã từng nghĩ rất nhiều rằng nếu gặp lại anh cô sẽ thế nào, trong hoàn cảnh ra sao? Anh sẽ nhớ cô chứ? Để rồi cô lại xé vụn những trang nhật kí, vứt bỏ chúng như vết nhơ không thể tồn tại. Cảm giác của cô ư?
Hoang mang. Đau nhói. Cứng ngắc. Vỡ ra. Nhưng rồi cũng qua khi cô quyết định đến đây vào ngày hôm nay. Quá khứ cần được xóa đi, đừng nên níu giữ vì đâu có được gì? Anh cũng chẳng phải của cô nữa thì đau khổ và nhớ đển làm gì chứ?
Vậy mà cô vẫn cần tới “người yêu” đi cùng. Cô sợ.
Cô đã từng hận anh_mối tình đầu thơ dại, hận người bạn thân của mình, từng vứt bỏ tất cả mọi thứ, trốn chạy như đứa trẻ lạc lối, và giờ cô lại lượm nhặt những mảnh vỡ để ghép lại một tình bạn đã mất. Cô học cách tha thứ. Phải đến khi gặp anh_”người yêu lạ kì” cô mới nhận ra ôm mãi quá khứ, thù hận thì người đau khổ nhất vẫn là mình.
Những nhành cây cỏ mong manh đã dạy cô điều tuyệt với rằng “hiện tại, tương lai mới là cái đáng cho ta nghĩ đến, vươn lên chứ đừng để quá khứ kéo ta xuống vực sâu đau khổ.” Nhưng bản thân cô chưa tự tin về điều ấy. Nhìn những ánh mắt thương hại mọi người dành cho cô, cô đau đớn nhận ra mình còn quan tâm nhiều quá. Cô gắng không để mình yếu đuối, sẽ cười tới phút cuối cùng của buổi tiệc vui này.
Cô biết anh luôn dõi mắt theo, cô thấy an tâm hơn đôi chút. Cô quay lại cười tươi với anh. “Em ổn mà. Đừng nhìn em lo lắng như vậy.”
Ánh nhìn trìu mến khiến tim yên bình lạ.
……………
“Nhà trai tới rồi.”
Có tiếng người thông báo từ ngoài cổng. Mọi người rộn lên, tiếng nói cười rôm rả hơn. Cô bất giác nắm lấy cánh tay anh thật chặt. Giật mình.
Chàng trai bước vào, điềm đạm chào mọi người. Hai bên gia đình gặp nhau, buổi lễ nhanh chóng được diễn ra với lời mở đầu của người dẫn chương trình, cô dâu chú rể làm lễ trước tổ tiên, hai họ ngồi lại cùng nhau, rạng ngời chúc phúc cho đôi uyên ương trẻ. Trông họ thật đẹp đôi và hạnh phúc.
Cô nắm tay anh chặt hơn. Đầu ngón tay bấu vào da thịt anh đau nhói. Anh im lặng. Đôi mắt cô không hề rời khỏi người con trai đang cười hạnh phúc. Cay cay nơi sống mũi. Không được khóc.
Cô dâu thì thầm vào tai chồng mình. Anh thảng thốt nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh như trước, hướng mắt về phía cô. Anh quay đi thật vội, lại không ngớt cười nói với mọi người. Cô dâu ánh mắt chút buồn không nói lên lời.
Đôi vai cô khẽ run lên. Cô đã nói sẽ kiếm chế bản thân khỏi sự xúc động mà.
Lâm nắm lấy tay Nhi. Tay kia ghi vội dòng chữ gửi tới cô dâu đang ngồi phía xa. Linh nhận được tờ giấy, đôi mắt vẫn không giấu được nét sầu, gật đầu với anh. Anh mỉm cười đáp lại tỏ ý xin lỗi. Anh cần làm việc của mình bây giờ là b